Thế nhưng, chính Bradley Wright-Phillips – chứ không phải ai khác – mới là hiện thân sống động nhất cho mọi điều người ta có thể nói về MLS: cả những lời chỉ trích lẫn tán dương. Từ một sự nghiệp mờ nhạt tại châu Âu, anh vươn mình trở thành một trong những cây săn bàn vĩ đại nhất lịch sử bóng đá Bắc Mỹ – một biểu tượng cho điều được gọi là “giấc mơ Mỹ”.
Trong suốt 25 năm lịch sử MLS – và kể cả trước đó – nước Mỹ từng là điểm đến của không ít ngôi sao tầm cỡ thế giới như Thierry Henry, Zlatan Ibrahimovic, Robbie Keane, Wayne Rooney, David Villa… Họ đều để lại dấu ấn riêng, nhưng xét về tầm ảnh hưởng – ít nhất trên phương diện thống kê – thì tất cả đều phải nhường bước trước Bradley Wright-Phillips.
Điều đó càng trở nên đáng kinh ngạc nếu biết rằng Wright-Phillips thậm chí từng không thể chen chân lên đội một Manchester City, rồi phiêu bạt khắp các giải hạng dưới nước Anh trong màu áo Southampton, Plymouth Argyle, Charlton Athletic hay Brentford. Ở quê nhà, anh gần như chỉ được biết tới với tư cách là em trai của cựu danh thủ Shaun Wright-Phillips.
Thông tin từ bongdalu thì người Anh có thể coi Bradley như kẻ xa lạ, nhưng tại Mỹ, anh được nhìn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tiền đạo sinh năm 1985 từng hai lần giành MLS Golden Boot (Chiếc giày vàng) và ghi tới 126 bàn sau 240 trận trong 6 mùa giải – trở thành cầu thủ châu Âu ghi nhiều bàn nhất lịch sử MLS. Với Giám đốc thể thao New York Red Bulls – Denis Hamlett – anh là “một trong những tiền đạo vĩ đại nhất mà giải đấu từng chứng kiến”.
Việc Bradley chia tay New York Red Bulls vào ngày 21/12/2019 không đơn thuần là sự ra đi của một cầu thủ, mà là dấu chấm hết cho cả một kỷ nguyên. Cùng năm đó, MLS cũng nói lời tạm biệt với những cái tên đình đám như Ibrahimovic và Rooney, nhưng khoảng trống thực sự chỉ xuất hiện khi Wright-Phillips rời sân cỏ – bởi mối liên hệ giữa anh và giải đấu này sâu sắc hơn bất kỳ ngôi sao châu Âu nào từng “du hí” tại Mỹ.

“Người hâm mộ New York xứng đáng thấy một bức tượng của anh ấy bên ngoài Red Bull Arena” – chuyên gia Mark Fishkin chia sẻ trên podcast Seeing Red. “BWP là tiền đạo vĩ đại nhất từng khoác áo đội bóng này”.
Lời nhận định ấy – đến từ một cổ động viên kỳ cựu đã đồng hành cùng New York Red Bulls suốt hơn một thập kỷ – là minh chứng rõ ràng cho tầm ảnh hưởng sâu sắc của Bradley Wright-Phillips tại “Quả táo lớn”. Cần nhấn mạnh rằng ngay cả Thierry Henry – nhà vô địch World Cup và biểu tượng toàn cầu – cũng từng có 4 mùa giải khoác áo RBNY, nhưng mọi thống kê của Wright-Phillips đều vượt trội. Ở mùa 2014, mùa duy nhất họ thi đấu cùng nhau, BWP ghi tới 31 bàn – gấp hơn ba lần thành tích của huyền thoại người Pháp (10 bàn).
Thế nhưng, trớ trêu thay, chính tại quê nhà của Wright-Phillips – nước Anh – những thành tựu vang dội ấy lại không được nhìn nhận một cách nghiêm túc. Tất cả chỉ như một câu chuyện cười trên bàn trà.
Với không ít người hâm mộ xứ sương mù, việc một cầu thủ từng thất bại ở các giải hạng dưới của Anh lại trở thành huyền thoại tại MLS dường như là lý do để… chế giễu giải đấu này. “Một tiền đạo chẳng làm nên trò trống gì ở Championship mà lại là sao số bên kia Đại Tây Dương? Thế thì ai chẳng làm được!”, họ buông lời mỉa mai như thể mọi vinh quang của BWP chỉ là một màn kịch dễ dãi nơi đất khách.

Liệu những lời chế giễu đó có phản ánh sự thật? Câu trả lời là: hoàn toàn không.
Theo thông tin ghi nhận từ Bongdalu vip chúng chỉ đơn thuần bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết – thậm chí là định kiến – về bóng đá Hoa Kỳ. Với những người ngoài cuộc, Bradley Wright-Phillips là minh chứng sống cho cái gọi là “chất lượng thấp” của MLS. Nhưng với những ai đã gắn bó, theo dõi và sống cùng giải đấu này, anh chính là tấm gương phản chiếu những gì tinh túy nhất của Major League Soccer.
MLS là một hệ sinh thái bóng đá rất riêng – từ cơ chế Draft tuyển chọn cầu thủ, giới hạn số lượng ngoại binh, cho đến cấu trúc giải đấu theo mô hình thể thao Mỹ. Chính sự đặc thù ấy tạo nên một môi trường cạnh tranh công bằng, nơi ngay cả những cầu thủ có bản lý lịch khiêm tốn vẫn có thể vươn mình tỏa sáng – điều mà hiếm có giải đấu nào khác trên thế giới có thể làm được. Tất nhiên, điều này không tránh khỏi sự chênh lệch: những ngôi sao đình đám đôi khi hưởng lương cao hơn cả một đội hình cộng lại. Nhưng trong trường hợp của Wright-Phillips, cơ hội ấy đã được trao đúng người, đúng thời điểm – và anh đã nắm lấy bằng cả sự kiên cường.
Câu chuyện của BWP chính là hiện thân rõ rệt cho “Giấc mơ Mỹ”. Ở nước Mỹ, anh đã giành được mọi điều mà nước Anh từng từ chối: sự công nhận, thành tích, danh hiệu và cả một di sản không thể xóa mờ. Quan trọng hơn, thành công của anh còn trở thành nguồn cảm hứng cho hàng loạt cầu thủ châu Âu từng thất thế ở lục địa già dám chọn MLS làm nơi tái sinh sự nghiệp. Thay vì những ngôi sao đã qua thời đỉnh cao đến đây để “dưỡng già”, chính Wright-Phillips mới là minh chứng sống động nhất cho sức hút thực sự của MLS.
Hè năm 2013, khi RBNY ký hợp đồng với anh, không ít người đã lắc đầu nghi ngờ. New York Red Bulls khi ấy là một trong hai biểu tượng thành công của giải đấu – cùng với LA Galaxy – và việc đưa về một cái tên kém danh tiếng như Wright-Phillips được xem là một canh bạc. Không ít người cho rằng anh chỉ là “con trai của Ian Wright”, tương tự như cách Digao (em trai Kaka) hay John Rooney (em trai Wayne Rooney) từng được ưu ái mà không để lại dấu ấn gì đáng kể.
Thế nhưng khác với những “cái bóng” ấy, Bradley Wright-Phillips đã tạo nên lịch sử. Không nhờ vào họ hàng hay danh tiếng, mà bằng chính đôi chân và khát khao của mình.
“Khi mới đến thử việc, anh ấy gần như là một cái tên vô danh,” chuyên gia Mark Fishkin nhớ lại. “Người hâm mộ chỉ hy vọng anh có thể thi đấu tròn vai, nhưng những gì anh mang lại sau đó thực sự khiến tất cả phải kinh ngạc.”

Thật vậy, so với tiêu chuẩn “thi đấu ổn định”, Bradley Wright-Phillips đã vượt xa mọi kỳ vọng. Và khi rời đi, anh để lại một khoảng trống mà New York Red Bulls khó lòng lấp đầy. Là một trong những đội có quỹ lương thấp nhất tại MLS, RBNY đã có một thương vụ “hời” hiếm có với BWP. Trong mùa giải 2019, mức lương cơ bản của anh là 1,2 triệu USD – cao nhất tại đội, nhưng con số ấy thậm chí không lọt nổi top 35 mức lương cao nhất MLS. Thật khó tưởng tượng làm thế nào RBNY có thể tìm được một cầu thủ khác có tỷ lệ bàn thắng trên mỗi đô la đầu tư hiệu quả đến vậy.
Tất nhiên, mùa giải 2019 không còn là thời kỳ đỉnh cao của Wright-Phillips. Những chấn thương liên miên đã khiến anh sa sút phong độ, chỉ ghi được 2 bàn sau 25 lần ra sân – trong đó có tới 16 trận vào sân từ ghế dự bị. Việc không gia hạn hợp đồng với cầu thủ biểu tượng như BWP là một quyết định khó khăn nhưng có cơ sở.
“Mục tiêu hàng đầu của chúng tôi vẫn là xây dựng một tập thể đủ khả năng cạnh tranh chức vô địch,” Giám đốc thể thao Denis Hamlett chia sẻ. “Tôi hiểu sự thất vọng của người hâm mộ, nhưng tôi không thể để cảm xúc chi phối quyết định của mình.”

Đúng vào ngày Lễ Tình nhân năm 2020, Bradley Wright-Phillips đã tìm thấy bến đỗ mới: Los Angeles FC chính thức công bố chiêu mộ tiền đạo người Anh. Ở tuổi 34, khi từng có những lời khuyên nên giải nghệ, BWP vẫn quyết định tiếp tục hành trình tại giải đấu hàng đầu nước Mỹ. Dù khó cạnh tranh suất đá chính trong đội hình đã có Carlos Vela và Diego Rossi – tài năng trẻ đến từ Uruguay – nhưng điều đó không làm phai nhòa di sản mà anh để lại trên đất Mỹ.
Bởi với MLS, tên tuổi Wright-Phillips đã là một phần lịch sử. Và biết đâu một ngày nào đó, trước thềm Red Bull Arena, người ta sẽ dựng lên một bức tượng mang hình hài anh – vững chãi, kiêu hãnh, vượt lên trên mọi hoài nghi và tiếng cười nhạo từ bên kia đại dương.